– Anh tìm ai vậy ? Tôi hỏi lại lần thứ 2 khi thấy người trước mặt mình vẫn đang đứng sững sờ.
Rụt rè nâng tầm mắt nhìn người đối diện tôi sững sờ khi thấy hình bóng đó, khuôn mặt đó giống hệt người kì lạ mà tôi luôn đuổi theo trong mỗi giấc mơ hàng đêm. Càng cố gắng nhớ lại đầu tôi lại càng đau dữ dội, đột nhiên trước mắt tối sầm, tôi chẳng kịp nhận ra chuyện gì đang đến với mình đã thấy bản thân khụy xuống, cùng lúc đó có một vòng tay ấm áp đỡ lấy tôi.
Tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng tranh cãi ồn ào hình như có nghe nhắc đến tên tôi. Tò mò, tôi dứt ống truyền nước ở tay ra rồi nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng nín thở nghe ngóng.
– Lưu Chí Hoành, cậu nói cái gì Vương Nguyên bị mất trí nhớ ?
– Còn không phải tại anh sao, nếu ngày đó anh không bỏ đi mà không nói một câu thì cậu ấy sẽ thương tâm đến độ những kí ức về anh đều quên sạch sao.
– Hoành, em nói rõ ràng một chút .
– Được, anh nghe cho rõ đây. 10 năm trước anh đột ngột mất tích không một lời từ biệt anh có biết Nguyên Nguyên đau khổ như thế nào không. Cậu ấy đi tìm anh khắp nơi dường như muốn lật tung cả Trùng Khánh lên. Tìm không được cậu ấy liền đến chỗ tôi khóc lóc, vừa khóc vừa mắng anh còn đập phá đồ đạc nữa. Những thứ liên quan đến anh cậu ấy đều đem bỏ vào một cái thùng rồi dán băng dính cẩn thận lại đem đến chỗ tôi nhờ tôi vất đi.
– Vậy em liền vất sao ?
– Tôi không vất đi những cũng không thèm giữ liền đưa cho Tiểu Tỉ giữ dùm. Sau đó, một hôm đi học về liền thấy Nguyên Nguyên bị ngất trước cửa nhà liền đưa cậu ấy đi bệnh viện. Đến đấy anh có biết bác sĩ nói gì không. Bác sĩ nói cậu ấy là do cơ thể suy nhược không chịu ăn uống cùng với thương tâm quá độ nên mới bị ngất xỉu như vậy chỉ một lúc sẽ tỉnh. Nhưng anh biết không. Cậu ấy hơn một ngày cũng vẫn chưa tỉnh. Tôi cùng bố mẹ cậu ấy đã lo lắng bao nhiêu cuối cùng bác sĩ nói cậu ấy không phải là không thể tỉnh mà là không muốn tỉnh. Lúc đấy tôi ngỡ ngàng, tôi không biết được rốt cuộc cậu ấy đã có bao nhiêu thương tâm mới lựa chọn phương pháp không tỉnh lại ấy. Cậu ấy cứ thế từ ngất xỉu liền biến thành hôn mê cứ như vậy bình bình an an nằm một chỗ 1 năm liền. Sau đó cậu ấy tỉnh dậy không có gì thay đổi vẫn vui vẻ họa bát chỉ là quên mất anh. Vương Tuấn Khải, anh có biết không, tôi từ trước tới nay chưa bao giờ ngừng ngưỡng mộ anh. Ngưỡng mộ anh như là nam thần trong lòng tôi vậy, anh rời công ty một mình lập nghiệp tôi cũng không oán trách anh nhưng anh làm tổn thương Nguyên Nguyên tôi không tha thứ cho anh được.
Giọng khàn khàn của Hoành Hoành quen thuộc lại giúp tôi tìm ra được những thắc mắc của chính mình. Tôi sững sờ, thì ra là thế, hóa ra là tôi mất trí nhớ, hóa ra là tôi bị bỏ rơi. Trái tim như vỡ vụn từng mảnh, đau đớn như con kiến nhỏ lặng lẽ ở trong tâm can tôi cắn chỗ này một chút, chỗ kia một chút vừa ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng rất đau đớn. Tôi như chết lặng, những câu nói của Hoành Hoành cứ đeo bám suy nghĩ của tôi mãi không dứt ra được. Bên ngoài chợt im lặng, cửa phòng bệnh của tôi chợt bật mở cả Hoành Hoành và người họ Vương kia cùng kêu lên khi nhìn thấy tôi:
– Nguyên Nguyên!